Bài dự thi đạt giải nhất chủ đề “Ngày của mẹ” trên facebook Đại gia đình PQA

BÁC TÔI

Cả một đời vất vả cùng cha mẹ nuôi đàn em thơ khôn lớn trưởng thành, cả một đời hi sinh hạnh phúc riêng của bản thân vì hạnh phúc của các em, và bây giờ là chăm sóc cho các cháu! Kính trọng, biết ơn và thương yêu là những gì mà tôi muốn nói về bác, người bác muôn vàn kính yêu của tôi, người mang tên một loài hoa rừng thanh khiết, tên bác là Lan.
Ngày ấy, ngày mà tôi chưa chào đời, ngày mà bác đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời người con gái, mẹ tôi nói thế, thì một tai nạn ập đến đã cướp đi của bác tuổi thanh xuân, tình yêu và niềm hạnh phúc mà mọi người con gái như bác đều khao khát có được. Và đó chính là màn dạo đầu cho khúc nhạc trầm nhưng nhiều thương yêu trong cuộc đời của bác.
Mẹ kể, ngày ấy bác là bông hoa xinh xắn nhất làng, ngoan ngoãn, hiền lành, khéo ăn khéo nói nên bác được rất nhiều người theo đuổi. Nhưng bác chỉ dành tình cảm cho một người, người ấy đã giúp đỡ bác rất nhiều trong việc học tập. Khi tình yêu đang độ trăng tròn thì người con trai theo tiếng gọi của Tổ quốc khoác ba lô, đèn sách lên đường Nam tiến để lại bác ngày ngày vò võ ngóng trông. Chưa khô dòng lệ vì nhớ người yêu thì một tai nạn bất ngờ ập đến khi bác đang phụ ông bà đập lúa ( máy gặt như bay giờ ) đã vĩnh viễn cướp đi của bác một bên mắt. Bất hạnh dồn dập ập đến, mối tình đầu không thành, mang trong mình mặc cảm, tự ti, bác đã dặn với bản thân sẽ ở nhà cùng bố mẹ nuôi các em khôn lớn. Thương con sớm phải chịu thiệt thòi, ông bà đã xin cho bác vào trông trẻ cho trường Mầm non của xã. Là người xinh gái, hát hay nên bác rất được trẻ và phụ huynh yêu quý. Dần dần, bác tìm thấy niềm vui trong công việc, trong ánh mắt, nụ cười, trong tâm hồn non nớt, thơ ngây của bày em nhỏ. Chính tình yêu lớn đó đã là động lực để bác phấn đấu. Hầu như năm học nào bác cũng dành cho mình những danh hiệu cao quý: giáo viên giỏi, chiến sĩ thi đua. Những hạt thóc thu được từ đồng công ít ỏi của xã mỗi vụ đều được bác đưa về cho bố mẹ nuôi đàn em thơ dại. Mãi sau này, khi tỉnh có chính sách ưu tiên những giáo viên Mầm non có thành tích xuất sắc đi học lớp Trung cấp sư phạm ở trường Cao đẳng sư phạm Nam Định, bác có tên trong tốp đầu. Kết thúc khóa học, bác được về dạy học ở trường tiểu học gần nhà.

cuộc thi ngày của mẹ Dược phẩm PQA

Ngày tháng dần trôi, các em của bác cũng lần lượt khôn lớn, đến tuổi lấy chồng, bác âm thầm cùng cha mẹ lo xây dựng gia đình cho ba em gái kế tiếp, trong đó có mẹ tôi. Nhìn các em có gia đình riêng, hạnh phúc, chắc bác mừng lắm. Nhưng ai biết được từ sâu thẳm trái tim, bác cũng có những điều khó nói. Thế rồi, các em của bác lần lượt cho ra đời những đứa trẻ kháu khỉnh. Từ trạm y tế xã, bác vui mừng đón trên tay từng đứa cháu yêu của bác chào đời. Từ đó, bác có trọng trách khác là cùng mẹ cha nuôi hai em còn lại và chăm đàn cháu nhỏ để các em đi làm. Từ những bước đi chập chững đầu tiên, chị em chúng tôi không thiếu bàn tay chăm sóc, nâng niu của bác. Dì út tôi kể: bác chính là người mẹ thứ hai của dì, nếu không có bác thì dì không được như ngày hôm nay.
Với chúng tôi, những đứa cháu nhỏ bé của bác ngày nào, cũng vậy!
Ngay bây giờ đây, khi tôi đang cặm cụi bên bàn phím để đánh từng con chữ về bác thì bác vẫn đang ở ngoài Nam Định chăm cho đứa cháu thứ ba con nhà em gái liền kề mang thai ba tháng đang nằm dưỡng thai ngoài bệnh viện Phụ sản tỉnh.
Với tôi, bác còn là thiên sứ cho mối nhân duyên của tôi bây giờ. Cứ mỗi lần nhìn cô con gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu, tôi lại thầm cảm ơn bác. Nhà người yêu tôi trước kia và cũng là nhà chồng tôi bây giờ ở ngay sau nhà ông bà ngoại. Ngày nào anh cũng xuống chơi nên hay gặp tôi ở đó. Không biết từ bao giờ, anh lại si mê cô cháu ngoại nhà hàng xóm đến thế. Anh thường tâm sự với bác. Thấy anh hiền lành, ngoan ngoãn, mau mồm miệng nên bác ra sức làm mai cho tôi. Ban đầu tôi cũng chẳng để ý vì tôi còn trẻ lắm. Tôi còn có những dự định chưa làm. Thấy tôi nhiều lần lưỡng lự, bác bảo: ” Nó gần gũi, tốt tính lại sõi sàng mọi việc. Nó thiếu thốn tình cảm . Nó yêu mày thật lòng đấy. Mày lấy nó, gần đây, bác còn khỏe, bác đỡ cho”. Mưa dần thấm lâu, cùng với sự thuyết phục của bác và sự chân thành của anh, tôi đồng ý theo anh về làm vợ, làm hàng xóm nhà bác.
Với nhiều người, tôi là người hạnh phúc vì lấy được người yêu mình lại không phải cảnh làm dâu. Chả là bố mẹ chồng tôi đều không còn. Bố anh qua đời vì tai biến trước khi chúng tôi cưới một năm. Mẹ anh còn đi sớm hơn vì căn bệnh ung thư quái ác. Tôi không nghĩ mình may mắn bởi không có bố mẹ chồng chỉ được cái tự do nhưng lại nhiều lo toan, vất vả. Tôi đi làm công ty từ sáng đến tối, chồng tôi cũng thường xuyên đi làm cả ngày, may nhờ có bác mà tôi đỡ vất vả hơn. Bác như người mẹ hiền lo cho tôi từng li từng tí. Khi tôi gặp vướng mắc trong chuyện tình cảm, bác hóa giải biến dữ thành lành, khi tôi mang thai không khỏe, bác nấu cơm, rửa từng cái bát. Con tôi thành người cũng một phần nhờ công bác.

cuộc thi ngày của mẹ Dược phẩm PQA

Rồi tôi sinh con giữa bộn bề của công việc nhưng lại cực kì thuận vì bác vừa mới được nghỉ hưu. Thế là cả mấy chục năm trời bận bịu với trường với lớp, với học sinh, bây giờ đến tuổi nghỉ hưu mà bác vẫn chưa được nghỉ theo đúng nghĩa. Ngày nào cũng thế, cứ từ sáng sớm đến lúc tôi đi làm về, bác chăm con cho tôi để tôi yên tâm làm việc. Dạo mới đi làm, tôi còn tranh thủ về buổi trưa cho con bú và cũng là để cho bác đỡ vất vả. Bởi ở nhà bác không chỉ chăm con tôi mà còn chăm bà ngoại bị tai biến, chăm cả hai em nhà cậu đang tuổi ăn, tuổi học, chăm cả đàn gà để có gà ăn tết, để đến lúc giỗ ông. Bác vất vả cả ngày, tối đến còn phải dạy em Sơn học bài nữa. Bác bảo tôi: ” Bây giờ Bống lớn rồi, Bống lại rất ngoan, mẹ Bống không phải về trưa nữa, đi lại nắng nôi vất vả lắm!” . Bác nhận hết vất vả về mình mà không bao giờ đòi hỏi. Tôi thương bác lắm nhưng tôi chưa làm được gì cho bác. Tôi biết, bác sẽ còn vất vả vì tôi nhiều.
Bác, dù không có gia đình, dù không có cho riêng mình một đứa con nhưng với bác, chúng tôi chính là những đứa con thực sự, dù cho bác không phải đã sinh ra chúng tôi, nhưng với chúng tôi, bác chính là người mẹ hiền hậu. Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước: kiếp sau bác sẽ không phải là bác của chúng tôi nữa mà sẽ được làm Mẹ theo đúng nghĩa, đề bác được sống cho chính mình mà không phải vất vả vì chúng tôi…
Tôi yêu giọng nói ngọt ngào của bác. Tôi yêu dáng người nhỏ nhắn của bác, yêu nụ cười tỏa nắng, yêu mái tóc dày đã nhiều sợi bạc. Vả tôi yêu cả đôi mắt không còn nguyên vẹn nữa…
Bác, con muốn nói với bác nhiều nhưng con chẳng biết nói gì hơn ngoài câu: Hãy làm mẹ của chúng con, Mẹ nhé!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

0965222806